Sự tiếp trợ tôi đến từ đâu?

Article Index

Còn có một gia đình trong cấp bậc lãnh đạo của cộng đồng người Việt nam tại Moscow có đứa con bị bệnh dị ứng nặng, người bị sưng phù. Chữa chạy nhiều nơi, đủ các loại thuốc đều không khỏi. Đến nỗi phải nằm bệnh viện, rồi dị ứng thuốc người càng sưng to hơn thành như con trâu mộng, làn da thì tím tái trông không còn ra hình người nữa.

Suốt thời gian như vậy chỉ có tình yêu thương của người cha người mẹ mới có thể tiếp sức cho anh chị chăm sóc cháu. Nhưng tình hình ngày một xấu đi, mọi khả năng dường như đã đem ra xử dụng hết mà không có kết quả, mỗi lần đi về khu nhà ở của mình người mẹ thậm chí còn tránh mặt không dám gặp người quen, vì gặp thì người ta lại phải hỏi thăm về cháu, mà hỏi thăm thì lại làm chị đau khổ khóc lóc.

Đứa bé đau đớn đến nỗi nó nói với mẹ "nếu không phải vì thương mẹ thì con đã lăn từ trên giường qua cửa sổ này xuống đất mà chết đi cho đỡ khổ." Thậm chí bệnh viện này sợ trách nhiệm chuyển sang bệnh viện khác. Phải thay máu nhưng cũng không khỏi. Bệnh còn nặng hơn nữa, thậm chí đã đến lúc nguy kịch.

Đến lúc tuyệt vọng như vậy, thì người mẹ chợt nhớ lời đề nghị của một người nhân viên làm ở chỗ mình (anh này là một cơ-đốc nhân) - "nếu khi nào anh chị cần cứ gọi chúng em đến cầu nguyện cho cháu". Và trong cái ngày nguy kịch đó chị quyết định gọi điện và nhắn mời hai anh em tín hữu đến cùng thăm bệnh viện và cầu nguyện gấp cho con mình. Người ta thường nói chết đuối có cọng rơm nào cũng vớ. Nhưng đó cũng là khi chị bắt đầu ngước mắt lên Trời. Trời mà xưa nay anh và chị đều phải lảng tránh. Trời mà xưa nay anh và chị đều phải tuyên bố ra mặt là không có. Nhưng cũng Trời đó với tấm lòng rộng lượng luôn chờ đợi anh và chị và đã sẵn sàng giải cứu.

Sau khi hai người anh em đến đó cầu nguyện, thì họ động viên chị "chị đừng lo, Chúa đã nhậm lời rồi, có lẽ chỉ 1 tháng sau là chị sẽ thấy cháu xuống đường đi dạo được đấy mà". Và họ tặng cho cháu một quyển Kinh thánh. Chị thì cũng chẳng biết thế nào, chỉ biết tự nhiên lòng mình thấy bình an và đêm đó chị ngủ được ngon giấc.

Nhưng Chúa không để cho anh chị và cháu phải căng thẳng và lo lắng quá lâu đến như thế. Ngay ngày hôm sau, bệnh tình cháu có dấu hiệu chuyển biến tốt lên đột ngột, đến nỗi tất cả bác sĩ và y tá của bệnh viện đó đều phải xúm đến xem. Họ chúc mừng nhau, nhưng cũng không ngớt nói - đây quả là một phép lạ. Suốt quãng thời gian sau đó là những ngày vui sướng chứng kiến sự trở lại từ cõi chết của đứa con. Cháu tự nói - chắc khi nào con đọc thuộc hết quyển Kinh thánh này thì con được xuất viện. Chị nhìn đôi bàn tay nó cầm quyển Kinh thánh, mà thấy những chố sưng phù xẹp đi trông thấy.

Và đúng một tháng sau (chị có ghi nhật ký từng ngày, cả đến việc người ta cho cháu ăn gì, uống thuốc gì), bác sĩ nói với chị - ngày hôm nay chị có thể cho cháu xuống đi dạo, nhưng chỉ được 15 phút thôi...

Có thể bạn sẽ hỏi những người tín hữu đó có quyền phép gì đặc biệt chăng, hoặc có ơn tứ gì siêu phàm chăng? Chắc họ sẽ nói là không, họ chỉ biết tin Chúa Je-sus và làm theo Lời Chúa trong Kinh thánh. Cái đặc biệt của họ khác với đa số người Việt nam sống ở Moscow này có lẽ chỉ là ở chỗ đó. Nhưng lúc đó Chúa đã cần đến một kênh dẫn là họ, và Ngài đã hành động qua họ. Tôi có hỏi riêng một người trong số hai người, thì anh nói vẫn nhớ như in và vẫn chưa hết kinh hoàng về quyền phép Chúa.

Còn nữa - sau khi cháu khỏi bệnh, chị vẫn lo rằng tâm lý và trí óc của cháu sẽ bị ảnh hưởng, nhưng khi Chúa đã chữa thì Ngài chữa lành trọn vẹn luôn. Cháu hiện nay học giỏi tại một trường đại học thuộc loại ưu tú nhất nước Nga, và khoẻ mạnh hoàn toàn.

Bây giờ một người vẫn là chủ, người khác vẫn là nhân viên. Chỉ có điều gì đó đã thay đổi trong lòng anh chị và cháu. Từ đó trở đi gia đình đã tin nhận Je-sus, và cũng đã học được nhiều hơn trong cách sống trông cậy vào Ngài. Câu chuyện của họ còn chưa kết thúc ở đó, cũng như câu chuyện cuộc đời của mỗi một cơ-đốc nhân sống có Chúa Je-sus...



© 1999-2017 Tinlanh.Ru