Tập trung vào con người

Article Index

Bài viết này lấy từ số báo Tin lành đầu tiên của năm 2000, như các bạn thấy, nó viết về một vấn đề mà không bao giờ mất đi tính thời sự...

Năm 2000 đã đến. Nhưng cột mốc thời gian này không phải là cái đũa thần thông để trong một khoảnh khắc mà đem đến cho nhân loại những gì họ mong chờ qua những lời dự đoán của các nhà bác học. Chỉ biết rằng guồng máy cuộc sống vẫn tiếp tục quay cuồng, như muốn lôi kéo con người theo. Vì cái mới thì chưa thấy đâu, nhưng những nan đề cũ vẫn còn lại.

Sống để kiếm tiền, kiếm tiền để sống...

Nhu cầu thân thể - đồ ăn, cái mặc, nhà cửa, v.vv... đó là động cơ của vòng quay của cuộc sống vật chất...

Nhiều cơ-đốc nhân cũng bị cuốn theo cái vòng đó.

Nhưng, chúng ta hãy dừng lại trong vài phút, để suy nghĩ về hướng đi của cuộc đời mình.

Hãy nhìn lại mình, và suy ngẫm về đời sống nội tâm!

Hãy tập trung vào con người, chứ đừng vào đồ vật!

Stanley Kubrick - một đạo diễn điện ảnh nổi tiếng của Holywood những năm 60'-90' đã qua đời vào năm 1999 ngay sau khi hiệu đính xong bộ phim cuối cùng của đời mình. (những bộ phim nổi tiếng đã nhiều lần được trao giải thưởng của ông ta - "Spartacus", "2001 - A Space Odysey", "A Clockwork Orange", "Barry Lyndon"). Bộ phim cuối cùng này được ông đặt cho một cái tên kỳ lạ: "Những con mắt nhắm rộng" (Eyes Wide Shut). Một con người với cuộc sống có thể gọi là thành đạt, giàu có, nếm mùi vinh hiển, cuối cuộc đời không còn mở rộng mắt để thèm muốn thế gian với mọi vinh hoa phú quý của nó nữa. Có thể đoán rằng cặp mắt nhắm nghiền của ông thực ra là đang mở rộng để nhìn sâu vào cõi lòng mình, vào nội tâm bí ẩn của loài người với đầy những khoảng trống và bóng tối.

Nhân loại đón ngàn năm mới với những cặp mắt nhắm như vậy, để nhìn tập trung vào bên trong mình.

Có cái gì không ổn trong mỗi chúng ta...

Trong bộ phim của mình, ông ta dựng một câu chuyện đôi vợ chồng (Tom Cruise và Nicole Kidman đóng vai chính) đang sống bình thường, nhưng mọi sự bị đảo lộn khi họ đi dự một buổi dạ hội khiến hai người sa vào hai cuộc tình trăng gió. Và từ đó nó biến thành một thói quen phá huỷ đời họ.

Có một cái gì đó trong lòng người, thường có thể được che dấu dưới cái vỏ lịch sự và ngăn nắp, nhưng vẫn chờ cơ hội để bùng ra và huỷ hoại đời sống của họ. Điều đó có thể là tình dục, có thể là thói quen chửi rủa, hung bạo, rượu chè, cờ bạc, mê ăn uống, chích hút..., mà cũng có khi chỉ "nhẹ nhàng" là một lời nói dối mà thôi.

Những nhà sư, thầy tu mà người Việt nam chúng ta hay gặp có thể nói cho bạn biết rõ hơn về những tranh đấu với những mong muốn trần tục trong lòng họ. Nhiều người theo đạo Phật muốn tu luyện mình đến trạng thái khi mà họ không còn mong muốn điều gì nữa, cho rằng khi đó là mình "siêu thoát". Nhiều người đi tu vào các tu viện, để trốn tránh khỏi thế gian với những mời chào của nó. Họ nghĩ rằng cội nguồn của tội là vật chất.

Nhưng vấn đề không phải ở đó, mà là ở chỗ loài người ai cũng bị hư hỏng.

Vì ai cũng mắc bệnh từ bên trong nội tâm mình. Căn bệnh đó là tội lỗi.

Hãy nhắm mắt để nhìn vào nội tâm và tự suy xét lấy mình... bạn thấy điều gì?



© 1999-2017 Tinlanh.Ru