29. Ta có lòng nhu mì, khiêm nhường; nên hãy gánh lấy ách của ta, và học theo ta; thì linh hồn các ngươi sẽ được yên nghỉ.
30. Vì ách ta dễ chịu và gánh ta nhẹ nhàng.
(Ma-thi-ơ 11:28-30)
Bạn có nghe thấy không? Chúa gọi mỗi chúng ta!
Bạn có nhìn thấy thái độ của Chúa Jê-sus khi Ngài phán những lời này?
Bạn thấy lời mời gọi đó của Đức Chúa Trời vang lên trong lòng bạn với âm điệu như thế nào?
Đầy lòng cảm thông thương xót... Chúa đã ở trong một thân thể con người, để biết hết và cảm thông được hết tất cả những khó khăn, vất vả, yếu đuối, thử thách mà con người có thể gặp trong đời. Nhưng, ngợi khen Chúa, thật sung sướng thay, Ngài mang đến cho chúng ta một sự giải cứu!
Đây không phải là một lời hứa về sự sống lại ở cõi đời đời là điều sau này chúng ta sẽ nhận được. Đây là một lời mời gọi đến một cuộc sống mới ngay trong quãng thời gian trên đất này. Một cuộc sống với sự yên nghỉ cho linh hồn chúng ta.
Thế nào là sự yên nghỉ cho linh hồn? Bạn không thể tìm được câu giải đáp ở những con người chưa biết quý trọng linh hồn của mình. Bạn cũng không nên nghe những lời khuyên của họ.
Đối với nhiều người, miễn là mua được bán được, hoặc tính ra được thành lợi ích vật chất, thì mới là điều có giá trị. Giá mà họ biết được rằng cái quí nhất mà mỗi con người có, nhưng cũng dễ mất nhất, và không có tiền nào mua nổi - đó chính là linh hồn của mình.
Đối với những con người khác thì phải được mọi người xung quang tôn trọng kính cẩn khi họ xuất hiện, và lời họ nói ra phải được người khác tuân theo răp rắp thì mới là điều đáng giá. Chắc họ chẳng thể ngờ đến một vị trí cao trọng hơn, không phải trong thế gian này mà là trong nước thiên đàng, mà mỗi con người đều có thể có được trước mắt Đức Chúa Trời - đó là vị trí của các Con Trời.
Lại còn những loại người khác nữa, mà những gì họ đang muốn có bây giờ tưởng chừng là điều quan trọng nhất trong đời họ. Họ mở miệng là nói về chuyện đó, đi ngủ là mơ thấy nó, bon chen giành giật để có được điều đó. Rồi khi có được thì lại chán nó ngay, vì họ đã lại kịp để mắt đến một điều gì khác... và lại động lòng thèm muốn cho bằng được. Nếu mà họ có thể nhìn nhận mọi sự từ một khoảng cách lớn hơn, để thấy đó chỉ là những sự bối rối hư không.
Có phải vì những điều đó mà lòng chúng ta mệt mỏi và nặng gánh?
Nhưng bạn có thể hỏi, thế có phải đây là lời kêu gọi "lánh xa bụi trần" hay không, như thế thì tôi theo làm sao được, tôi còn gia đình, còn cha mẹ phải phụng dưỡng, còn công việc v.v...? Không, cơ-đốc chúng ta không hề phủ nhận và trốn tránh mọi vấn đề cần giải quyết của cuộc sống, không bỏ mình đi vào tu viện để tránh khỏi mọi nan đề của cuộc sống hàng ngày. Đây cũng không phải là lời đề nghị bỏ hết những mong ước, những khát vọng đạt được thành công.
Đây là một lời đề nghị cứu giúp!
- Trang trước
- Trang sau >>