Tôi về khách sạn, nơi tôi đã đặt lấy một phòng và khoá cửa lại. Tôi qùy gối xuống kiểm tra lại những gì tôi đã làm trong sự hiện diện của Đức Chuá Trời. Rồi nhận thấy đây là lần đầu tiên Giáo hội La mã không phải là Hội Thánh của Đấng Christ. Tôi đã học được một sự thật khủng khiếp, không phải từ môi miệng của người Tin Lành, không phải từ những kẻ thù cuả Giáo hội, mà là từ môi miệng của chính Giáo hội La mã. Tôi không thấy mình không thể ở lại đó nửa, trừ trường hợp tôi.
Chịu bỏ đi lời của Đức Chuá Trời trong một tài liệu chính thức. Rồi tôi thấy đã đi đúng hướng khi phải rời bỏ Giáo hội Lamã. Nhưng các bạn ơi. một đám mây thật đen kéo đến trên tôi trong sự tối tăm đó tôi đã kêu lên : " Đức Chuá Trời tôi ơi. Đức Chuá Trời tôi ơi. Cớ sao linh hồn tôi bị vây lấy bởi một đám mây tăm tối như thế nầy ? "
Với hàng nước mắt tôi đã kêu cầu Chuá chỉ tôi con đường nhưng qua một thời gian không một câu trả lời nào được ban ra cả. Tôi đã rời Giáo hội La mã, tôi đã rời bỏ điạ vị vinh dự các anh chị em của tôi, mọi sự rất thân thuộc của tôi. Tôi đã thấy rỏ Đức Giáo Hoàng cùng những Linh mục đã tấn công tôi trên báo chí và trên tòa giảng. Tôi đã thấy rỏ họ đã cắt bỏ vinh dự và tên tuổi tôi và có lẻ sự sống của tôi nửa. Tôi thấy rỏ cuộc chiến sinh tử đã khởi sự giữa Giáo hội La mã và tôi và tôi đã tìm xem không biết có người bạn nào đã từng bị ruồng bỏ đến với tôi để tôi gíup đánh trận hay không nhưng không có một người nào cả. Tôi đã nhìn thấy những người bạn thân thiết nhất, đã sắp hàng ruả sả tôi, và họ nhìn tôi như kẻ phản bội khét tiếng xấu xa. Tôi nhìn thấy dân sự của tôi sẽ chối từ tôi và xứ sở tôi yêu dấu nơi có rất nhiều bạn bè, muốn ruả sả tôi, và dường như tôi có một đối tượng rất kinh khủng trong thến gian.
Rồi tôi cố nhớ lại tôi đã có một số bạn hữu giữa giòng người Tin Lành, nhưng như tôi đã nói, đã viết chống lại họ cả cuộc đời tôi. Tôi không còn một người bạn nào ở đó cả. Tôi nhận thấy tôi chỉ còn một mình để đánh trận mà thôi. Trong giờ phút quá kinh khiếp ấy, nếu Đức Chuá Trời không làm ra một phép lạ, chắc là tôi không thể chịu nỗi tình trạng ấy. Dường như đối với tôi rất khó mà rời khỏi căn phòng đó mà bước vào một thế giới lạnh lẽo, ở đó tôi không nhận thấy hay tìm gặp một bàn tay nào đến bắt tay tôi, hay một nụ cười nở ra trên mặt chịu nhìn đến tôi, nhưng ở đâu tôi cũng chỉ nhìn thấy mọi người xem tôi như một kẻ phản bội mà thôi. Dường như Đức Chúa Trời đã ở rất xa, nhưng Ngài đang đứng rất gần. Đột nhiên tư tưởng thoắt hiện ra trong trí tôi : " Ngươi có Phúc âm của ngươi hãy đọc và ngươi sẽ gặp được sự sáng ". Đang quì với bàn tay run rẩy, tôi mở quyển sách ra. không phải tôi mà là Đức Chúa Trời đã mở quyển sách ấy ra, vì mắt tôi đã nhìn đến 1 Cô rinh tô 7: 23 : " Anh em đã được chuộc bằng gía cao, chớ trở nên tôi mọi của người ta làm chi ".
Sự sáng đã đến với tôi bằng những lời nầy, và đây là lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy lẻ mầu nhiệm lớn lao của sự cứu rỗi, thật như nhiều người có thể nhìn thấy lẻ mầu nhiệm ấy. Tôi tự nhủ : Chuá Jêsus đã mua chuộc tôi vậy thì " Nếu Chuá Jêsus đã mua chuộc tôi, Ngài đã cứu tôi ; tôi đã được cứu. Chuá Jêsus là Đức Chúa Trời tôi. Mọi việc làm của Đức Chúa Trời đều trọn vẹn..Vậy tôi được cứu một cách trọn vẹn. Chuá Jêsus không chỉ cứu có nửa vời. Tôi được cứu bởi huyết của Chiên Con tôi đã được cứu bởi sự chết của Chuá Jêsus ! " và mấy lời nầy quá ngọt ngào đối với tôi đến nỗi tôi cảm thấy vui mừng không tả được, như thế các dòng suối sự sống đã mở ra và tuôn đổ sự sống mới tràn ngập trong tâm hồn tôi. Tôi tự nhủ : " Tôi không được cứu theo tôi nghỉ do đến với Mary ; Tôi không được cứu bởi sự luyện tội hay xá tội, sự xưng tội hay ăn năn. Tôi đã được cứu duy nhất bởi một mình Chuá Jêsus mà thôi " và mọi giáo lý giả dối của La mã đã không còn trong trí tôi như chúng đã rơi từ trên đỉnh tháp mà lăn xuống tận đáy sâu vậy.