Page 3 of 4
Con người sa ngã - phạm tội."Người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại quí vì để mở trí khôn, bèn hái ăn, rồi trao cho chồng đứng gần mình, chồng cũng ăn nữa. Đoạn, mắt hai người đều mở ra, biết rằng mình loã lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân. Lối chiều, nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời." (Sáng thế ký 3:6-8)
Tổ phụ con người đã bị lừa, không tin Lời Chúa dặn, mà lại tin lời dối trá của ma quỉ. Họ nghĩ rằng Đức Chúa Trời yêu họ chưa hết lòng và còn giấu một cái gì tốt hơn, khi Ngài dặn không được ăn quả cây biết phân biệt điều thiện điều ác. Vì đã nghi ngờ Lời Chúa - nghi ngờ lòng chân thật của Ngài, nên họ không đến với Ngài nữa, mà quyết định nghe theo ma quỉ nổi loạn chống lại ý muốn Ngài. Ngày hôm nay cũng biết bao con người bị ma quỉ cám dỗ thử “trái cấm” tội lỗi bằng cách như vậy, nghe có vẻ hấp dẫn vì thỏa mãn được dục vọng, nhưng thực chất nó huỷ hoại tâm hồn và thể xác, và cuối cùng của nó là sự chết (Châm ngôn 14:12). Họ đã phạm tội, đi trật mục đích của Ngài, chê bỏ ý định của Đức Chúa Trời dành cho mình là cây sự sống. Nói theo cách khác - chính họ đã chọn sự chết.
A-đam và Ê-va đã đổi tất cả những gì tốt lành mình có để thử cho biết ác là thế nào. Họ đã biết mùi sự ác khi rơi vào tay kẻ ác, nhưng thật đáng buồn là họ không tự cứu thoát mình ra được nữa.
Khi A-đam và Ê-va phạm tội, trở thành nô lệ cho ma quỉ, thì nó đã chiếm lấy thế gian từ tay con người (Lu-ca 4:6). Từ đó trở đi cả thế gian nằm trong tội lỗi, cả loài người sinh ra đã ở dưới quyền cai trị của nó (Giăng 8:34; Rô-ma 5:12; 1 Giăng 5:19), nó dẫn họ tới sự chết (Rô-ma 5:17,21), để cùng nó chịu án phạt đời đời.
Hậu quả của tội lỗi:
Tâm linh của con người bị chết, đó chính là điều mà Chúa đã báo trước. Cái chết thuộc linh xảy ra trước, (khi bị chia cắt khỏi Đức Chúa Trời là sự sống - Ê-sai 59:2), sau đó một thời gian thân thể con người bị chịu tác động của sự chết sẽ đến cái chết thân thể, là khi thể xác hư hỏng hoàn toàn, và linh hồn rời khỏi thể xác. Khi con người hết đời không ăn năn, sẽ phải quăng vào hồ lửa đời đời chịu hình phạt cùng với ma quỉ (Khải huyền 20:6,14).
"Đoạn, mắt hai người bèn mở ra, thấy mình loã lồ, bèn lấy lá cây vả đóng khố che thân. Lối chiều, nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi ngang qua vườn, A-đam và vợ ẩn mình giữa bụi cây, để tránh mặt Đức Chúa Trời" (Sáng thế ký 3:7-8).
Con người tự biết tội lỗi ở trong mình. Họ bắt đầu tìm cách dùng việc làm che đậy tội lỗi. Các hình thức tôn giáo trong thế gian bây giờ bắt nguồn từ cái lá vả che thân của A-đam. Giờ đây con người luôn sống với sự tự ti, với mặc cảm tội lỗi dày vò trong lòng. Điều đó làm họ mất bình an, họ sợ hãi, trốn tránh Đức Chúa Trời và sự đoán xét của Ngài
Họ trốn tránh trách nhiệm, chồng đổ lỗi cho vợ, vợ đổ lỗi cho Đức Chúa Trời đã làm ra con rắn (Sáng thế ký 3:12,13).
Con người bị nhiễm tính ác của ma quỉ (tội lỗi trở thành bản tính con người), và căn bệnh tâm linh này đời cha lại truyền cho đời con. Mọi người sinh ra đèu mang dòng máu tội lỗi của cha mình (Giăng 8:44; Thi thiên 51:3). Con người từ sau đó chỉ biết sống theo dục vọng của xác thịt và các tư tưởng ích kỷ (Ê-phê-sô 2:2-3). Họ làm điều ác (Sáng thế ký 6:3,5; Rô-ma 3:15-17). Vì thế chúng ta không ngạc nhiên khi thấy thế gian đang chìm ngập trong tội lỗi. Mọi người đều phạm tội, và xứng đáng phải nhận tiền công của tội lỗi là sự chết (Rô-ma 5:12; 6:23).
Thay vì hai con người -đôi vợ chồng yêu thương nhau như một, đã xuất hiện sự chia rẽ, chồng cai trị vợ bằng sức mạnh chứ không phải bằng tình yêu thương (Sáng thế ký 3:16b). Sự rủa sả đến trên đất, đất không còn tự mình sinh hoa lợi cho những con người độc ác nữa. Con người bắt đầu biết mùi đau đớn và công việc cực nhọc đổ mồ hôi trán ra mới có cái mà ăn (Sáng 3:16-19). Họ bắt đầu thù ghét và gây đổ máu, đến nỗi anh giết em (Sáng thế ký 4:8; Rô-ma 3:15-17). Thân thể con người giờ rơi vào tay ma quỉ và nó đem bệnh tật đến để phá huỷ sức khoẻ con người (Công vụ 10:38), cuối cùng con người đầu tiên đã biết đến cái chết.