
Trong thế giới vật chất có những đinh luật chung của thiên nhiên mà mọi tạo vật đều phải sống theo đó. Cũng giống như vậy trong thế giới thuộc linh cũng có những đinh luật mà chúng ta phải sống theo chúng. Và ma quỉ tìm cách lợi dụng sự không hiểu biết của chúng ta có thể làm biến dạng chúng và ép buộc chúng ta sống theo những quy tắc và tiêu chuẩn quái dị, biến chúng ăn sâu vào đầu óc thành cách nghĩ và cách sống mà chúng ta cứ cho rằng đúng, khiến chúng ta phải chịu thất bại trong cuộc sống.
Sách Ô-sê 4:6 có nói: "dân ta bị diệt vì cớ thiếu sự thông biết."
Khi chúng ta được cứu thoát ra khỏi vương quốc của sự tối tăm và được đưa vào Vương quốc của Con rất yêu dấu của Đức Chúa Trời, chúng ta biết những "luật chơi" cũ, nhưng không biết phong cách sống mới. Vậy nên Kinh-Thánh kêu gọi chúng ta "bỏ đi lốt người cũ là người bị hư hỏng vì tư dục dỗ dành, và mặc lấy người mới là người đang đổi ra mới theo hình dạng của Đấng đã tạo dựng ra người đó." (Ê-phê-sô 4:22-24)
Khi nào chúng ta biết được các nguyên tắc thuộc linh mà chúng ta phải sống theo trong Vương quốc Sự sáng, thì khi đó đức tin sẽ không còn là gánh nặng khó khăn, mà sẽ thành sự vui thích, và cuộc sống dư dật sẽ trở thành hiện thực.
Trong suốt bao thế kỷ, từ Sáng thế đến Khải huyền, Đức Chúa Trời luôn tìm cách nói và chỉ cho con người biết những quan hệ nào Ngài đã định trước cho họ.
Đằng sau những mối quan hệ đó không phải là luật pháp và các quy tắc. Và tôi muốn các bạn hiểu đúng những gì các bạn sẽ đọc thấy ở đây. Tôi không nói về các quy tắc cư xử, điều đó thì quá dễ - lấy một danh sách các quy tắc mới và bắt đầu sống theo chúng, đó chính là cái mà tôn giáo đem đến cho con người. Không! Tát cả những gì mà tôi muốn chia sẻ với các bạn - đó là trái tim của Cha chúng ta, đầy tràn một tình yêu thương, đến nỗi đối với người Nga chúng ta thật quá tốt lành, đến mức khó mà tin được.
Nhưng chính tình yêu thương vượt quá mọi sự hiểu biết của Đức Chúa Trời đã thôi thúc Ngài tạo dựng nên con người và duy trì mối quan hệ hai bên đặc biệt, đến nỗi vì cớ những quan hệ đó Ngài đã không dừng bước trước bất cứ một điều gì, thậm chí phó cả sự sống Ngài và làm tất cả mọi điều để phục hồi chúng lại như thuở ban đầu!
Những quan hệ của chúng ta trogn thế gian này xây dựng trên một nguyên tắc - "ông chủ - người đầy tớ". Chúng ta quen để cho ông chủ nghĩ thay và quyết định thay hộ mình, còn chúng ta chỉ là những kẻ thừa hành. Thật là một nếp nghĩ của kẻ nô lệ! Và không có một chút tương giao nào!
Nhưng Chúa Jê-sus nói: "Ta chẳng gọi các ngươi là đầy tớ nữa, vì đầy tớ chẳng biết điều chủ mình làm, nhưng ta đã gọi các ngươi là bạn hữu ta, vì ta từng tỏ cho các ngươi biết mọi điều ta đã nghe nơi Cha ta." (Giăng 15:15).
Vấn đề là ở chỗ chúng ta là người cộng tác với Ngài, người đồng sự, bạn hữu.
Ai đó có thể phản đối tôi và nói: "Gượm đã, nhưng chúng ta là con cái của Ngài, chứ đâu phải là người cộng tác, đồng sự, bạn hữu!" Vâng, chúng ta là con cái Ngài, nhưng mục đích của Cha (cũng giống như cha mẹ trên đất này của chúng ta) là để cho chúng ta lớn lên và trở thành bạn hữu và cộng tác với Ngài, với mối tương giao thật gần gũi.
Điều đáng sợ nhất đối với ma quỉ, đó là khi Hội Thánh nhận biết được về những mối quan hệ đôi bên mà Đức Chúa Trời đã định sẵn cho Hội Thánh và sẽ bắt đầu sống theo chúng, thì khi đó nó sẽ mất hoàn toàn sự cai trị trên các tín đồ. Khi đó họ sẽ thực sự trở thành những người còn lớn hơn cả người chiến thắng.
Nhưng, ngợi khen Đức Chúa Trời vì Ngài bầy tỏ chân lý cho con cái Ngài và bây giờ chúng ta đã nhận biết được về giao ước, và chân lý này sẽ khiến chúng ta được tự do! Ha-lê-lu-ja!
Kinh-Thánh là quyển sách về các giao ước. Trong đó Cha đã mô tả các mối quan hệ đôi bên trong giao ước mà Ngài muốn có với chúng ta. Cách duy nhất mà chúng ta có thể đến với Ngài và tương giao với Ngài - đó là dựa trên cơ sở quan hệ trong giao ước. Mọi mối quan hệ trong thân thể Đấng Christ giữa các tín đồ phải xây dựng trên cơ sở những mối quan hệ trong giao ước. Nghĩa là dựa trên sự tin tưởng hoàn toàn, bởi vì ở đâu không có sự tin tưởng lẫn nhau thì cũng không thể có sự tin chắc về người thân cận mình. Và vì vậy, tôi tin rằng tội lỗi của con người trong vườn Ê-đen không đơn giản là sự không vâng phục - vì sự không vâng lời chỉ là kết quả của một điều nằm dưới sâu hơn. Sự không tin tưởng!
Trong đời các bạn có bao giờ xẩy ra chuyện khi người thân của bạn thôi không còn tin tưởng bạn nữa không? Điều đó không chỉ thay đổi thái độ và cách đối xử, mà còn giống như một bức tường vô hình thành hình giữa các bạn. Những người đó vẫn có thể tiếp tục mỉm cười và ôm bạn, nhưng bạn cảm thấy là mọi sự đã khác, trong tâm linh đã xẩy ra sự chia cách - họ không còn tin tưởng bạn nữa.
Nói một cách khác, bạn có thể vẫn còn giữ được các mối quan hệ, nhưng không còn mối tương giao giữa các bạn nữa. Tôi muốn là các bạn nhìn thấy được một điều, là có thể vẫn có những quan hệ trong gia đình, trong nơi làm việc, trong Hội Thánh, với Đức Chúa Trời, nhưng vẫn không có được một mối tương giao - là sự hiệp nhất của tâm linh và tâm hồn.
Tôi có lần gặp hoàn cảnh tương tự. Tôi đến Mỹ thăm Hội Thánh một mục sư - một người bạn lớn của tôi. Và mọi sự trong mối quan hệ của tôi với ông và vợ ông đều thật tuyệt vời, cho đến thời điểm khi bỗng nhiên vào một lần chúng tôi trao đổi với nhau về Lời Chúa và nói đến một vấn đề mà chúng tôi có quan điểm hoàn toàn trái ngược nhau.
Tôi luôn có thái độ cho rằng việc chúng ta trong chuyện nào đó có thể không đồng ý với nhau là chuyện bình thường. Chúng ta thật khác nhau trong thân thể Đấng Christ, nhưng có một điểm quan trọng hơn và tốt đẹp hơn tất cả những bất đồng nhỏ mọn, đó là lòng tin tưởng và tình yêu thương - mối tương giao và sự hiệp một của giao ước. Đối với tôi những mối quan hệ đôi bên với những anh chị em trong Đấng Christ còn quan trọng hơn những quan điểm khác nhau của chúng ta về những điểm giáo lý này kia.
Những một điều gì đó đã xẩy ra trong quan hệ của chúng tôi, tôi vẫn muốn tiếp tục quan hệ giao ước và tin tưởng hoàn toàn mà chúng tôi đã có, nhưng từ phía những người bạn mình tôi nhận thấy có sự thay đổi.
Bề ngoài có vẻ như không có gì thay đổi, và nếu như chúng tôi không biết nhau quá thân, thì có thể ban đầu chẳng cảm thấy gì cả. Nhưng khi bạn có mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau hoàn toàn, từ trái tim đến trái tim, thì chỉ một thay đổi nhỏ nhất trong quan hệ cũng cảm thấy được ngay!
"Tại sao mọi sự lại thay đổi như vậy? Con phải làm gì để trả lại mối quan hệ cởi mở trước kia?" Tôi hỏi mình và hỏi Cha. Và tôi hiểu rằng mình không làm gì được nữa cả, khi người ta đã đặt mình vào số người cần phải cảnh giác trong quan hệ. Tôi muốn nói với các bạn là không có hoàn cảnh nào thảm kịch và đau buồn hơn trong đời một con người bất kỳ khi mối tương giao kết thúc và người ta không còn tin tưởng bạn nữa.
Và bỗng nhiên tôi nhìn thấy điều đã xẩy ra trong vườn Ê-đen - con người và Đức Chúa Trời từng quen thân nhau đến mức họ là một, và mối quan hệ của họ thật tuyệt vời, đầy lòng tin tưởng và tình yêu thương, đến nỗi chỉ cần một sự nghi ngờ nho nhỏ về sự thành tín của một bên đã khiến cả một bức tường ngăn cách mọc lên.
Không còn sự tin tưởng nữa! "Đức Chúa Trời nói có đúng không?" - câu hỏi đó diễn tả tất cả những gì đã xẩy ra với con người vào thời điểm đó - tôi không thể tin được là Đức Chúa Trời đã bầy tỏ hết mọi sự với tôi mà không còn giấu giếm điều gì! Sự nghi ngờ! Tội lỗi của con người là ở đó! Còn hành động của sự không vâng phục là kết quả của nó.
Và Đức Chúa Trời Đấng quá yêu thương con người, và tôn trọng phẩm giá và chủ quyền của họ, đã không làm gì được nữa. Vâng, vâng, chính chủ quyền của con người là điều Đức Chúa Trời rất tôn trọng và Ngài không túm lấy họ mà cáo trách.
Ngài lại bắt đầu tỏ Mình ra cho con người và chứng tỏ sự thành tín của Mình qua nhiều việc làm và phép lạ.
Các bạn có thấy không, bản chất của con người đã trở nên khác: sự chết chứu không phải là sự sống bắt đầu hành động trong đời sống con người, và trái tim của anh ta trở nên cứng rắn và anh ta không còn nhận biết được như trước đây là Đức Chúa Trời yêu thương anh ta vô cùng, và Ngài vẫn trung thành với con người, và Ngài không muốn giấu giếm con người điều gì.
Vì vậy cho nên những con người không có Đức Chúa Trời cần phải có luật pháp, để trước mắt anh ta luôn luôn có những điều răn - đó là điều duy nhất giữ anh ta ở lại trong sự che chở và phước hạnh.
Đức Chúa Trời thấy là con người đã chết trong mối tương giao với Đức Chúa Trời và đã thuộc quyền của sự tối tăm và ma quỉ. Thậm chí ngay cả trong tình cảnh như vậy tình yêu thương của Đức Chúa Trời vẫn lớn đến nỗi Ngài quyết định làm mọi điều có thể để tiếp tục gìn giữ và che chở và giáng phước cho con người, mặc dù không còn mói tương giao gần gũi với anh ta như trước kia. Và Ngài đã ban cho dân chọn của Ngài luật pháp, điều răn, và bắt đầu kết ước với họ, trong đó có ghi rõ những trách nhiệm và quyền hạn của con người trước Đức Chúa Trời và của Đức Chúa Trời trước con người.
Hãy nhìn thế gian mà xem, nếu không có luật pháp thì cả xã hội có lẽ đã tự huỷ diệt mình từ lâu, và mọi người đều sẽ làm điều mà mình thấy là phải, và con người có lẽ sẽ huỷ diệt mình rồi.
Nhưng bây giờ tôi không còn trái tim cứng cỏi nữa, mà Đức Chúa Trời đã qua đức tin trong Chúa Jê-sus Christ ban cho tôi một trái tim mới mềm mại, và tôi không còn cần đến luật pháp, vì trong tim tôi có tình yêu thương của Ngài và tôi biết trong lòng mình rằng Ngài thành tín và trung thành với tôi mãi mãi. Không bao giờ từ bỏ và không bao giờ bỏ rơi tôi. Lòng tôi không nghi ngờ.
Tôi không cần đến các quy tắc bề ngoài, vì bên trong lòng tôi đã có luật pháp đó (Hê-bơ-rơ 8:10-12) và tôi biết trong lòng tình yêu thương của Ngài đối với tôi.
Còn trong lòng bạn thì sao? Không có lẽ nào bạn vẫn như A-đam đầu tiên trong vườn Ê-đen đang lặp lại câu hỏi mà ma quỉ đã lén dúi cho mình: "Chẳng lẽ Đức Chúa Trời đã thật sự đảm bảo sự chữa lành cho tôi? Chẳng lẽ Đức Chúa Trời thật sự muốn cứu rỗi chồng tôi? Chẳng lẽ Ngài nói những điều đó là có ý đúng như thế hay là chỉ nói thế thôi?" Sự nghi ngờ!
Nếu vậy thì bạn lại phải cần đến luật pháp!
Nhưng bây giờ bạn đâu còn trái tim bằng đá, bạn đã tiếp nhận Jê-sus Christ vào trong lòng, và Ngài đã thay trái tim bạn thành bằng thịt.
Và thế có nghĩa là bạn tự biết trong lòng rằng Cha thành tín và trung thành với bạn đến đâu!
Đọc Thánh-Kinh bây giờ bạn sẽ có thể nhìn thấy tấm lòng của Cha, là Đấng trải qua bao nhiêu câu chuyện trong Cựu Ước đã bầy tỏ mối quan hệ kiểu giao ước và chúng ta thấy Đức Chúa Trời đã bỏ những kẻ chối bỏ giao ước (như Ca-in, Sau-lơ) nhưng ban phước và giữ mối tương giao với những ai biết tiếp nhận giao ước (như áp-ra-ham, Môi-se). Cha đã gọi Đa-vít là "người vừa lòng Ngài" (xem Công vụ 13:22 - BBT).
Điều đó có nghĩa là có những mối quan hệ còn mạnh mẽ hơn cả những quan hệ ruột thịt, và sâu nặng hơn cả luật pháp.
Châm ngôn 18:24 nói là "nhưng có một bạn trìu mến hơn anh em ruột." Và từ để chỉ "người bạn" ở đây là từ trong tiếng Do-thái là 'ahab - tình yêu thương, chứ không phải là từ 'ra'ah - người đồng chí, người cộng sự.
Các bạn biết không, trước kia người ta chỉ gọi là "bạn" người mà cùng trong giao ước với mình. Những từ "bạn" và "tình yêu thương" đã xuất hiện vì có giao ước xuất hiện.
Theo cách hiểu hiện đại, người bạn là người cùng nhậu với mình, cùng học tại một trường, v.vv.
Nhưng người bạn đó là người kết ước với ta, với người đó bạn không chỉ có quan hệ, mà có mối thông công (tương giao).
Làm sao có được mối thông công như vậy? Giống như Ê-nót vậy, người đồng đi với Đức Chúa Trời. "Nếu hai người không đồng ý với nhau, thì há cùng đi chung được sao?" (A-mốt 3:3)
Các bạn có thể tưởng tượng được đã có một sự hiệp nhất như thế nào giữa Đức Chúa Trời và Ê-nót, họ đồng đi với nhau và hiểu nhau không cần đến lời nói, và tìm cách làm vừa lòng nhau bằng cách đáp lại những mong muốn của nhau. Và đơn giản là sung sướng bởi sự có mặt của nhau.
Và Cha có lẽ thấy rằng đối với Ê-nót không còn ý nghĩa gì để sống trên mảnh đất đã bị nhiễm độc tội lỗi, đằng nào thì Ê-nót cũng dành cả thời gian sống trong sự hiện diện của Ngài. Cho nên Ngài đã cất ông đi. Đấy mới gọi là tình bạn!
Các bạn có nhớ trong Thánh-Kinh áp-ra-ham được gọi là bạn của Đức Chúa Trời không?
"Hỡi Đức Chúa Trời chúng tôi! Ngài há chẳng phải đã đuổi dân ở xứ này khỏi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên của Ngài, mà ban xứ ấy cho dòng dõi áp-ra-ham, là bạn hữu Chúa, làm sản nghiệp đời đời sao?" (2 Sử ký 20:7)
"Nhưng, hỡi Y-sơ-ra-ên, ngươi là tôi tớ ta, còn ngươi, Gia-cốp, là kẻ ta đã chọn, dòng giống của áp-ra-ham, bạn ta." (Ê-sai 41:8)
Còn tình yêu thương thì sao? Khái niệm đó đã hoàn toàn bị biến dạng trong thời chúng ta; các bạn chỉ cần xem TV mà xem cái mà người ta gọi là tình yêu thương ở đó.
Còn nếu bạn hỏi một người đàng hoàng bình thường dọc đường - "tình yêu thương là gì?", bạn sẽ nghe được đủ mọi điều, nhưng chẳng liên quan gì đến Đức Chúa Trời cả.
Vậy mà khả năng yêy thương thực sự chỉ đến từ Đức Chúa Trời. Và những tín đồ cơ-đốc nhân là những người duy nhất có khả năng yêu thương thực sự, bởi vì "tình yêu thương của Đức Chúa Trời rải khắp trong lòng chúng ta bởi Đức Thánh Linh đã ban cho chúng ta." (Rô-ma 5:5).
"Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta." (Giăng 13:35).
Tình yêu thương nghĩa là giao ước! Lòng nhân từ - nghĩa là giao ước! Không có mối quan hệ nào khác mạnh mẽ hơn và bền vững hơn! Không có ai trung thành hơn là người bạn!
Tôi muốn dẫn ra thí dụ là cuộc hôn nhân. Đó chính là thí dụ lý tưởng cho một tình bạn và mối tương giao chân chính. Bạn bước vào hôn nhân với một con người mà bạn yêu đến mức sẵn sàng chết vì người ta. Cuộc hôn nhân của bạn được đăng ký tại Phòng đăng ký kết hôn. Và người ta đọc cho bạn những trách nhiệm của người chồng và người vợ đối với nhau. Luật pháp là như vậy. Trước luật pháp các bạn có trách nhiệm theo luật pháp với nhau và bạn phải yêu thương, tôn trọng, nâng đỡ nhau v.vv.
Nhưng chẳng lẽ tờ giấy chứng nhận hôn thú đủ sức giữ các bạn trong sự hiệp nhất của ý nghĩ, tình cảm và linh hồn?
Chẳng lẽ các bạn hàng sáng thức dậy, lấy bản chứng nhận hôn thú của mình ra và nhắc lại với chồng hay vợ mình: "Tôi đã thành hôn với anh. Tôi là vợ của anh. Anh phải chăm sóc tôi! Vì ở đây có chép rằng anh phải ..."
Hoàn toàn không phải vậy! Bạn không cần đến giấy tờ mà nói rằng bạn phải yêu thương chăm sóc, bảo vệ và chúc phước cho người bạn của mình. Hoàn toàn không! Khi bạn yêu thương người đó, tôn trọng anh, thì bạn sung sướng được ở cùng người ta và muốn đoán trước những mong muốn của anh để làm thành khiến anh được vui sướng. Bạn có trong lòng mình một điều gì đó còn lớn hơn mọi giấy tờ chứng nhận mối quan hệ đôi bên của các bạn. Tình yêu thương, lòng tin tưởng, sự trung thành.
Cũng giống như vậy, trước khi con người sa ngã thì chẳng cần đến thứ giấy tờ khẳng định anh ta có những quan hệ như thế nào với Đức Chúa Trời, và anh ta có những trách nhiệm nào với Cha, và Cha có những trách nhiệm nào với anh ta. Nhưng A-đam đơn giản là biết trong lòng mình tình yêu thương của Cha, và cũng đáp lại Ngài bằng tình yêu. Họ khi đó hiệp nhất với nhau.
Cũng giống như Chúa Jê-sus đã cùng với Cha: "như Cha ở trong Con, và Con ở trong Cha" (Giăng 17:21).
Mối tương giao như vậy đã bị mất đi tại vườn Ê-đen, nhưng Chúa Jê-sus đã đến để "lấy lại những gì đã mất và để cứu những kẻ hư mất" - Ngài đã trả lại những mối quan hệ đã có khi đó. Đức Thánh Linh bây giờ sống trong chúng ta và chúng ta lại là một với Ngài.
Người bạn - đó là người mà sẽ không bao giờ lìa bỏ hay là bỏ rơi! Và dù bạn thậm chí có đóng cửa lại trước mặt anh ta, anh ta cũng vẫn cứ sẽ đứng nơi cửa mà gõ và đợi cho đến khi bạn mở cửa ra, để vào và ăn tối cùng bạn (chứ không phải để chỉ trích và dậy đời bạn) (xem Khải huyền 3:20 - BBT).
Người bạn còn gần gũi hơn cả người anh em ruột, bởi vì giao ước còn mạnh hơn cả những quan hệ ruột thịt. Khi người ta đến nói với Chúa Jê-sus là mẹ và các em Ngài tìm Ngài, thì Ngài đáp: "Ai là mẹ ta, ai là anh em ta? Ngài giơ tay chỉ các môn đồ mình, mà phán rằng: Nầy là mẹ ta cùng anh em ta! Vì hễ ai làm theo ý muốn Cha ta trên trời, thì người đó là anh em, chị em ta, cùng là mẹ ta vậy." (Ma-thi-ơ 12:48-50).
Nói một cách khác, những người cùng trong giao ước với tôi, tức là những người tin cậy tôi - họ là anh chị em của tôi.
Đức Chúa Trời dự định sẵn Giao ước cho hạnh phúc của con người, còn ma quỉ thì dúi kiểu quan hệ "ông chủ - đầy tớ" cho Hội Thánh, khi người này thống trị trên người khác.
Trong nước chúng ta, thật đáng tiếc, không có lịch sử giao ước và cách suy nghĩ của người Nga là không trọng giao ước. Tại các nước phương đông đến giờ vẫn còn giữ lại truyền thống lập giao ước giữa hai gia đình với nhau. Nếu có ai trong một gia đình bị giết, thì những người cùng kết ước với gia đình đó sẽ thề tìm bằng được kẻ giết người và báo thù cho đến đời thứ ba. Chúng ta ngạc nhiên về điều đó và cho rằng đó là sự lạc hậu và kém văn minh.
Nhưng thật ra là chúng ta đã quên rằng chính Đức Chúa Trời cũng đã hứa với dân Y-sơ-ra-ên đã kết ước với Ngài: "Ta sẽ ban phước cho kẻ nào chúc phước ngươi, và rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi!... Và thật sự là kẻ nào động đến ngươi là động đến con ngươi của mắt ta! Kẻ thù của ngươi là kẻ thù của Ta, trận chiến thuộc về Ta, còn chiến thắng thuộc về các ngươi!" Đức Chúa Trời đã thề bảo vệ bạn và báo thù cho bạn theo giao ước. ("Đừng tự báo thù cho mình, Ta sẽ báo ứng!")
Giao ước - đó là một sự kiện có tầm quan trọng đến nỗi sau đó trở đi, cuộc đời của những người kết ước với nhau hoàn toàn thay đổi: đó là khi tôi không còn sống cho bản thân và cho con cái mình nữa, nhưng mà bây giờ tôi sống cho anh và các con cái anh. Kẻ thù của anh là kẻ thù của tôi, kẻ thù của tôi là kẻ thù của anh. Cuộc sống tôi giờ không thuộc về tôi nữa - nó là của anh. Tôi yêu thương anh và tin cậy anh hơn ai hết.
Nếu nhà tôi còn chỗ bánh mì cuối cùng, thì tôi trước tiên sẽ không đưa cho con mình mà đưa cho con của anh.
Khi kết ước với nhau, hai bên thường rạch vết sẹo trên tay mình. Nó có thể có nghĩa là: "Tôi đổ máu mình, sự sống mình vì anh, tôi bây giờ không sống cho bản thân mình nữa, mà sống cho anh."
Và người có vết sẹo giao ước là người rất chắc chắn, anh ta sẽ không bao giờ phản bội bạn, và có thể tin cậy anh ta được. Đó là người xứng đáng được tôn trọng.
Trong Cựu Ước (Giao Ước cũ của Đức Chúa Trời với dân tộc Y-sơ-ra-ên - BBT) vết sẹo giao ước là phép cắt bì, mà Ngài đã truyền bảo áp-ra-ham, nhưng trong Tân Ước (Giao Ước mới mà chúng ta đang có với Chúa Jê-sus Christ - BTT) thì chúng ta không cần phải rạch thân thể mình nữa vì "trong Ngài chúng ta cũng chịu cắt bì, không phải phép cắt bì bởi tay người làm ra, nhưng là phép cắt bì của Đấng Christ là lột bỏ tính xác thịt của chúng ta." (Cô-lô-se 2:11). và "còn phép cắt bì làm về xác thịt ở bên ngoài, thì không phải là phép cắt bì, ..., phép cắt bì bởi trong lòng, làm theo cách thiêng liêng, mới là phép cắt bì thật." (Rô-ma 2:28,29)
Để ra khỏi giao ước hay là phá huỷ giao ước chỉ có một con đường - cái chết. Và mỗi một bên đều hiểu điều đó rất rõ.
Và có lẽ đó là điều khác biệt chính giữa giao ước với hợp đồng. Hợp đồng phụ thuộc vào sự trung tín của bạn hàng: khi ngươi vẫn còn thực hiện mọi điều khoản thì hợp đồng còn giá trị. Nhưng nếu có một bên nào đó vi phạm thoả thuận thì hợp đồng chấm dứt. Nhưng giao ước khong phải như vậy. Giao ước không phụ thuộc vào người bạn: thậm chí nếu ngươi không trung tín, ta vẫn trung tín và trung thành với giao ước. Hôn nhân, gia đình - được Đức Chúa Trời dựng nên và nó là giao ước.
Thật đáng tiếc là nhiều người không biết điều đó, và trong thế gian chúng ta thấy người ta phá huỷ giao ước này, mà không biết điều gì xẩy ra trong thế giới thuộc linh.
Người ta huỷ giao ước với Đức Chúa Trời, quay lưng lại với Chúa Cha - nghĩa là mở mình ra cho ma quỉ và bây giờ bị chết bởi các thứ bệnh không thể chữa được, nghiện ngập và đồi bại.
Con người được dựng nên để sống trong những quan hệ giao ước, đầy tình yêu thương và lòng tin cậy, và nếu không có chúng thì con người chết dần, thường thường tự huỷ hoại chính bản thân mình.
Mỗi một giao ước đều mang theo phước lành và sự rủa sả. Như vậy, khi giao ước bị xé bỏ (chồng bỏ vợ), thì một sức mạnh lớn của sự rủa sả bị thoát ra và nó sẽ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác (nếu không có sự ăn năn thực sự). Và sự rủa sả đó người ta mang theo vào cuộc hôn nhân mới mà thường cũng chẳng được may mắn gì hơn, và sau đó nó bám theo cả con cái của họ.
Và ngược lại, khi giao ước được gìn giữ và tôn trọng, thì những phước hạnh to lớn cũng sẽ đi theo cuộc đời bạn, và nó cũng truyền sang các thế hệ sau. Vì giao ước kéo dài qua nhiều thế hệ. Như có mô tả trong Phục truyền luật lệ ký chương 28...
Ma quỉ biết sức mạnh của mối quan hệ đầy tin tưởng trọng vẹn - khi đó không có điều gì là không thể làm nổi đối với những con người thuận ý nhau...
Chúa Jê-sus có nói, là nếu có hai hay ba người thuận ý nhau xin bất cứ điều chi, thì điều đó sẽ được ban cho.
Vì vậy mục đích của ma quỉ là phá vỡ lòng tin của con người với nhau, nhưng trước tiên là phá vỡ lòng tin của con người vào Đức Chúa Trời.
Tôi đã nói những điều này để chỉ ra là chúng ta đã đi xa khỏi những mối quan hệ giao ước đến đâu, và chúng ta cần phải thay đổi cách suy nghĩ của mình, đế nhìn nhận mói sự như cách nhìn của Đức Chúa Trời.
Dịch từ bản tiếng Nga - Q.H. Tinlanh.Ru