Chúng ta đã chia sẻ và nhắc lại về thái độ biết ơn và tấm lòng biết cảm tạ ơn Chúa, sẽ giúp chúng ta biết cách tiếp tục nhận ơn của Đức Chúa Trời. Điều đó sẽ giữ cho chúng ta đi đúng đường lối đức tin trong đời sống mình theo Chúa. Trên con đường bình an đó, Cha thiên thượng đã dành sẵn cho chúng ta quyền phép siêu việt, và ân điển kỳ diệu để cứu giúp và nâng đỡ con cái Ngài.
Ân điển Chúa đến đã biến đổi hoàn toàn con người và đời sống chúng ta. Như bao nhiêu người khác, mỗi chúng ta có thật nhiều lời cảm tạ Chúa về ân điển Chúa cho đời sống mình. Có người được chữa lành khi bác sĩ đã bó tay, có người được bình an và phục hồi hạnh phúc gia đình, người được mở đường cho công việc, giấy tờ. Cho các loại nhu cầu khác nhau của đời người, đều có đủ ân điển Chúa, nhờ đức tin mà nhận được.
Từ khi có Chúa Jesus, mỗi chúng ta không còn phải đơn độc trong công cuộc xây dựng và chiến đấu cho cuộc đời mình. Ân điển Chúa Jê-sus mang đến là ban ơn cứu rỗi loài người, giải phóng khỏi quyền lực của tội lỗi. Ân điển Chúa che phủ và bù đắp cho những sự yếu đuối của con người, thêm cho ơn phước và sức mạnh siêu nhiên. Trước đó, tự sức mình, không một ai có thể thắng được cám dỗ. Bây giờ có ân sủng Chúa, con người có thể làm được những điều lành, như luật pháp đạo Trời đã chỉ dạy.
Giăng 1:17 Vì luật-pháp đã ban cho bởi Môi-se, còn ơn và lẽ thật bởi Đức Chúa Jêsus-Christ mà đến.
Nhưng nếu thiếu ân điển Chúa, mỗi người sẽ lại yếu đuối và loã lồ như A-đam và Ê-va mà thôi, và bất lực trước mọi mưu chước của ma quỉ. Có thể chúng ta đã gặp những người tin Chúa như vậy, vẫn còn gặp vướng mắc với tội lỗi và rối loạn trong đời sống mình. Đó là biểu lộ của một đức tin bên trong lòng họ đang lệch lạc và thiếu ơn, dù bên ngoài vẫn họ có thể che mình bằng lá vả sùng đạo.
Vấn đề là ân điển không đến một mình, mà cùng đi với lẽ thật (chân lý) nữa. Người nào bỏ qua lẽ thật, khinh thường luật pháp của Chúa, sẽ hụt mất ân điển. Chính vì vậy, chúng ta cần học hỏi để giữ cho đức tin khỏi sai lầm và lệch lạc, không bị trật phần ân sủng của Đức Chúa Trời dành cho con cái Ngài.
Hê-bơ-rơ 12:15 (RVV11) Hãy cẩn trọng kẻo có ai hụt mất ân điển của Đức Chúa Trời, kẻo rễ đắng đâm ra, gây rối và làm ô uế nhiều người trong anh em chăng.
Điều đáng buồn là những người hụt phần ân điển đó lại thường đầy lòng cay đắng. Họ cũng là những người bị lây nhiễm và đi reo rắc một tinh thần gây rối và làm cho ô uế nhiều người khác. Khi chịu sự sửa phạt của Chúa (là ý chính của những câu Kinh thánh bên trên trong Hê-bơ-rơ 12), họ không muốn tuân phục và không muốn đi vào con đường thẳng, mà sinh lòng cay đắng. Và để cho cay đắng đâm rễ, mọc ra trong lòng mình, họ để nó xúi giục làm nhữngđiều sai trái và ô uế.
Tại sao vẫn có những người tin Chúa mà thiếu sự kính sợ Đức Chúa Trời? Tại sao vẫn có những người được ơn mà lại không tôn trọng, thậm chí khinh thườngơn Chúa đã ban cho mình? Vấn đề thường nảy sinh do nhận thức sai lệch của con người về vai trò của luật pháp Môi-se thời Cựu Ước và ân điển Chúa Jê-sus thời Tân Ước. Từ thời Tân Ước sứ đồ Phao-lô đã phải giảng giải kỹ càng cho người tin Chúa về việc này.
Bạn có thể gặp những người thường nhấn mạnh: “Bây giờ trong ân sủng Chúa chúng ta được tự do, không phải gò bó bởi luật pháp nữa.” Nhưng nếu nhìn vào việc họ làm, thì vẫn thấy tiếp tục có nhiều điều quá đáng trái với lương tri, thậm chí cả người vô đạo cũng không ai làm như vậy.
Vậy, chẳng lẽ ân sủng Chúa lại dùng để bào chữa và bênh vực cho việc phạm tội sao? Chẳng lẽ có thể dùng đức tin mà phế bỏ luật pháp đạo Trời hay sao?
Hãy thử nhắc lại những điều răn về đạo đức. Thí dụ, mười điều răn lớn, có thể bỏ điều nào trong đó hay không? Hãy xem Ê-díp-tô ký đoạn 20:
1. Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của ngươi. Trước mặt ta ngươi chớ có các thần khác
2. Ngươi chớ làm thần tượng mà thờ lạy, dù đó là thần tượng trên trời dưới đất gì chăng nữa
3. Ngươi chớ lấy danh Giê-hô-va Ðức Chúa Trời ngươi mà làm chơi
4. Hãy nhớ ngày nghỉ đặng làm nên ngày thánh, để thờ phượng Chúa.
5. Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi
6. Ngươi chớ giết người
7. Ngươi chớ phạm tội tà dâm
8. Ngươi chớ trộm cướp
9. Ngươi chớ nói chứng dối cho kẻ lân cận mình
10. Ngươi chớ tham bất cứ điều gì của kẻ lân cận ngươi
Mới chỉ nói đến 10 điều răn lớn và chính nhất, đã dễ thấy là những người không kính sợ Chúa vẫn đang coi thường những điều răn này. Không cần phải nói là đời sống họ vẫn bất an và rối
loạn, nhiều đau khổ và cay đắng không đáng có, vì nhận thức sai lầm sẽ dẫn đến lối sống sai lầm. Đức tin là dùng để nhận ân điển cứu rỗi, chứ đức tin không dùng để phế bỏ các điều răn của luật pháp.
Rô-ma 3:31 (VB1925) Vậy, chúng ta nhân đức-tin mà bỏ luật-pháp hay sao? Chẳng hề như vậy! Trái lại, chúng ta làm vững-bền luật-pháp.
Đúng là không thể có ai tuân thủ được luật pháp đạo Trời một cách trọn vẹn, để có thể nhờ đó mà được cứu, vì không ai là không phạm tội. Vậy nên Đức Chúa Trời đã bày tỏ sự thương xót
những con người yếu đuối, ban Chúa Jê-sus làm của lễ chuộc tội cho chúng ta. Đó chính là ân điển kỳ diệu, mà nhờ đức tin chúng ta nhận được. Nhưng việc bạn nhận ân điển để được cứu rỗi không có nghĩa là sau đó bạn có thể chối bỏ uy quyền của luật pháp công chính, vạch ra tội lỗi và hậu quả (hình phạt), chỉ dạy lối sống công chính tốt lành.
Chúng ta không thể nhân đức tin mà bỏ luật pháp, ngược lại, chúng ta làm vững bền luật pháp! Điều đó có nghĩa là nhờ ân điển Chúa giúp đỡ, chúng ta mới có thể sống tốt hơn và làm được những điều luật pháp Chúa răn dạy.
Đức Chúa Trời đã ban luật pháp cho con người để làm gì? Thứ nhất, là để bày tỏ ra sự thánh khiết của Ngài. Chúa là Đấng đã phán cho dân sự rằng: hãy nên thánh, vì Ta là thánh. Trong luật pháp, Ngài đã chỉ ra những tiêu chuẩn đạo đức cần có để con người xây dựng cuộc sống thánh khiết, công bình, tốt lành.
Rô-ma 7:12 Ấy vậy, luật-pháp là thánh, điều-răn cũng là thánh, công-bình và tốt-lành.
Nhưng tất cả chúng ta sinh ra đều mang tính xác thịt quen với tội lỗi, thì phạm tội với con người là điều tự nhiên, mà không biết đó là sai. Cho nên, luật pháp Chúa ban còn có mục đích nữa là
để chỉ ra đúng sai, vạch ra đâu là tội lỗi ở trong con người (xem Rô-ma 7:7).
Và cũng nhờ soi mình với những điều răn tốt lành của luật pháp đạo Trời đó, con người sẽ ý thức được mình thường làm tội lỗi, không thể làm gì hoàn thiện tự bằng sức mình, mà phải nhờ ơn Chúa thương xót. Khi đó, con người sẽ nhìn lên, thấy và chạy đến với ân điển cứu rỗi Đức Chúa Trời đã ban ra trong Chúa Cứu thế Jesus. Luật pháp sẽ như người thầy dẫn chúng ta đến với Chúa Jê-sus Christ là như vậy (xem Ga-la-ti 3:24)
Tôi nhớ chuyện xảy ra trong một lần đi cùng xe một người em trong Chúa. Anh này mới sang Nga đi học, nhưng rất thích lái xe nên đã dành tiền mua một chiếc xe hơi. Đi cùng, thấy anh rất hay để ý nhìn xem cảnh sát giao thông, và thấy bóng họ ở đâu là anh ta lại làu bàu thầm rủa họ. Anh nói với tôi là có cảm giác như cảnh sát rất chú ý đến anh và thích dừng xe anh để xét hỏi kiếm chuyện.
Chỉ một lúc sau, tôi hiểu lý do vì sao. Đó là khi tôi thấy đến lúc cần rẽ phải, mặc dù đang đi ở luồng giữa, anh cứ thế rẽ ngang ra cắt mặt các xe khác. Khi tôi nhắc rằng đi như thế là sai luật, thì anh rất ngạc nhiên và nhìn xéo tôi như một người muốn kiếm chuyện vậy.
Không có gì đáng ngạc nhiên, là những người đi sai luật trong cả luồng xe bao giờ cũng đập vào mắt cảnh sát giao thông, và nhiệm vụ của họ là phải xử lý những người đi trái luật để bảo đảm an toàn giao thông. Có những người dù cố tình hoặc vô ý đi sai luật, mà trách móc và giận dỗi cảnh sát giao thông, đại diện cho luật pháp. Và cũng có những người cố tình hoặc vô ý sống sai luật Trời, mà trách móc và giận dỗi những người chức sắc thuộc linh, chịu trách nhiệm trước Đức Chúa Trời để công bố và bảo vệ luật pháp và đạo đức nước Trời trong Hội thánh của Ngài. Đó không phải là vấn đề cá nhân, không phải việc thù hằn riêng tư, mà là việc làm sai trái sẽ gây nguy hiểm và phá hoại không chỉ đời sống bạn, mà còn ảnh hưởng đến nhiều người khác nữa.
Vì vậy, nhấn mạnh rằng chỉ nhờ ân điển của Chúa mà chúng ta được cứu rỗi là hoàn toàn đúng. Nhưng nói lệch sang thái cực khác, là có đức tin và được ân điển thì có thể bỏ không cần để ý đến luật pháp, thì hoàn toàn sai. Ơn Chúa là để cứu và giúp chúng ta biến đổi, chứ không phải để chúng ta vẫn sống tiếp tục trong tội lỗi như trước nữa.
Cho nên, người được ơn mà không biết ơn, thì sẽ dễ trở thành người lợi dụng ân sủng của Chúa. Chính vì những cách hiểu biết lệch lạc đó, mà nhiều người thấy không cần tuân phục vâng giữ điều răn, không cần đi nhóm, không cần dâng phần mười, không cần trung thực và trung tín... Họ nói rằng: thời đại ân sủng này mình có phạm tội rồi lại vẫn có thể ăn năn và được Chúa thương xót. Nhưng ân sủng Chúa không phải là thẻ cấp quyền cho người tin Chúa cứ tự do phạm tội, rồi vẫn khoe mình. Đúng là Chúa vẫn nhân từ và thương xót, nhưng lòng nhịn
nhục và khoan dung của Ngài là để đưa bạn đến sự nhận thức ra tội lỗi mình và thật sự ăn năn, đó phải là từ bỏ tội lỗi.
Rô-ma 2:4 (VB1925) Hay là ngươi khinh-dể sự dư-dật của lòng nhân-từ, nhịn-nhục, khoan-dung Ngài, mà không nhận-biết lòng nhân-từ của Đức Chúa Trời đem ngươi đến sự ăn-năn sao?
Nếu bạn thấy ai đang lấy ân sủng Chúa để che đậy cho tội lỗi mình, thì hãy lên tiếng mà cảnh tỉnh họ. Nhất định đừng bao giờ quên là tội lỗi sẽ khiến chúng ta phải chịu hậu quả. Đấy là luật Trời rồi! Những định luật tâm linh trong thế giới thuộc linh, cũng bền vững chắc chắn như những định luật vật lý trong thế giới này.
Ma-thi-ơ 5:18 (VB1925) Vì ta nói thật cùng các ngươi, đương khi trời đất chưa qua đi, thì một chấm một nét trong luật-pháp cũng không qua đi được cho đến khi mọi sự được trọn.
Các định luật đạo đức của luật Trời chỉ ra hậu quả cả về thuộc linh và thuộc thể. Nhưng ân điển và lòng thương xót của Chúa thì vĩ đại hơn thế nữa. Cảm tạ Chúa Jê-sus đã chịu hình phạt là cái chết để chuộc tội cho chúng ta, cho linh hồn chúng ta được ơn cứu rỗi. Nhưng về phần xác thịt và thuộc thể, vẫn có những hậu quả mà con người cần phải gánh chịu, để qua đó nhận thức ra mà từ bỏ được tội lỗi, tập rèn chế ngự xác thịt mình.
Vậy, hãy biết ơn CHÚA để biết nhận ơn của Ngài, và hãy hiểu cho đúng về vai trò của luật pháp đạo Trời, dùng để chế ngự xác thịt và chỉ ra tội lỗi chúng ta cần nghiêm túc từ bỏ. Và bây giờ, phần của mỗi người chúng ta là phải bền lòng suy ngẫm điều răn của Chúa, để tiếp tục tìm được ơn phước thiên thượng trong sự mình vâng lời. (Gia-cơ 1:25) Vậy, mỗi khi chúng ta nói gì làm gì, hãy tự xét mình theo luật pháp Chúa. Đó là luật pháp giữ cho chúng ta được tự do khỏi tội lỗi, vững bước lớn lên trong ân điển của Đức Chúa Trời!
Gia-cơ 2:12 (VB1925) Hãy nói và làm dường như phải chịu luật pháp tự do đoán xét mình.
Đức Chúa Trời đã kêu gọi chúng ta đến với sự tự do trong đức tin nơi Cứu Chúa Chúa Jê-sus, và tin nhận Ngài, anh chị em được tự do làm mọi điều, ngoại trừ tội lỗi. Luật pháp tự do là như vậy, không phải để ràng buộc, mà là để định hướng giúp cho chúng ta đứng vững trong sự tự do mà Chúa đã dùng ân sủng ban cho mình.
Ga-la-ti 5:13 (VB1925) Hỡi anh em, anh em đã được gọi đến sự tự-do, song chớ lấy sự tự-do đó làm dịp cho anh em ăn-ở theo tánh xác-thịt, nhưng hãy lấy lòng yêu-thương làm đầy- tớ lẫn nhau.
Amen
MS Quốc Hùng